Bài viết khiến 1 tỉ người rơi nước mắt..
[You must be registered and logged in to see this image.] Con đã từng đến trong đời này, và con rất ngoan! "Đấy là lời
nói cuối cùng của một em bé tám tuổi, và được khắc lại trên bia mộ em."Con đã từng đi qua cuộc đời này! Và con rất ngoan!"Cô
bé Xa Diễm tám tuổi, đôi mắt đen lóng lánh và một trái tim thơ ngây non
nớt, Xa Diễm mồ côi, cô bé chỉ sống trên đời vẻn vẹn 8 năm, câu cuối
cùng cô nói là một lời thanh minh non nớt: "Con đã từng được sống! Và
con rất ngoan!". Xa Diễm hy vọng được chết vào mùa thu. Thân thể gầy gò
của em giống một bông hoa nở theo mùa. Khi hoa vàng nở khắp mặt đất và
những chiếc lá rơi chao liệng khắp nơi, em sẽ thấy cả những đàn nhạn di
cư bay ngang trời xa.
Em tự nguyện bỏ điều trị, và dùng toàn bộ
540 nghìn Nhân dân tệ (gần 1,1 tỷ đồng tiền VN) để chia thành 7 phần,
mang sinh mệnh chính mình chia ra thành những phần bánh hy vọng tặng cho
bảy người bạn nhỏ đang chiến đấu giữa lằn ranh của sự sống và cái chết
khác.
"Tôi tình nguyện từ bỏ điều trị"
Xa Diễm không biết ai là cha đẻ của mình, em chỉ có "cha" là người thu nhận em về nuôi nấng.
Ngày
30/11/1996 (20/10 âm lịch), "cha" Xa Sĩ Hữu phát hiện một hài nhi mới
sinh bị vứt bỏ đang thoi thóp và lạnh toát trong đống cỏ bên chân một
cây cầu nhỏ ở thị trấn Vĩnh Hưng, ngực hài nhi cài một mẩu giấy nhỏ, chỉ
ghi vắn tắt "20 tháng 10, 12 giờ đêm".
Khi đó, cha Xa Sĩ Hữu
tròn 30 tuổi, nhà ở tổ 2, thôn Vân Nha, thị trấn Tam Tinh, huyện Song
Lưu, tỉnh Tứ Xuyên. Vì nhà nghèo quá, không cưới được vợ, nếu cha nhận
nuôi thêm đứa trẻ này, có lẽ càng chẳng báo giờ có cô nào chịu lấy cha
nữa. Vì vậy, nhìn đứa trẻ còi như con mèo bé vừa khóc vừa ngáp ngáp thút
thít, Xa Sĩ Hữu mấy lần nhặt lên rồi lại đặt xuống, bỏ đi rồi lại ngoái
lại nhìn, đứa bé thân mình đầy bùn đất lạnh, tiếng khóc yếu ớt, nếu
không ai cứu, chả mấy mà đứt sinh mệnh! Cắn răng, anh ôm đứa bé lên lần
nữa, thở dài nói: "Thôi thì tao ăn gì, mày ăn nấy!".
Xa Sĩ Hữu đặt tên cho đứa bé là Xa Diễm, vì bé sinh ra vào mùa thu,
đúng mùa thu hoạch mùa màng hoa trái đủ đầy. Đàn ông một mình làm bố,
không có sữa mẹ, cũng không có tiền mua sữa bột, đành bón con những thìa
cháo hoa. Vì thế, Xa Diễm từ nhỏ đã còi cọc, yếu đuối, lắm bệnh, nhưng
là một đứa trẻ vô cùng ngoan và hiểu biết. Xuân đi xuân lại, Xa Diễm như
bông hoa nhỏ trên dây Khổ Đằng, lớn khôn dần, vô cùng thông minh và
ngoan ngoãn.
Hàng xóm đều nói, những đứa trẻ bị bỏ rơi được nhặt
về nuôi, bao giờ trí óc cũng khôn ngoan thông minh hơn người. Và mọi
người đều yêu Xa Diễm. Dù em từ nhỏ đã hay bệnh tật liên miên, nhưng
trong sự nâng niu xót thương của cha, em cũng lớn lên dần.
Những
đứa trẻ số phận đau khổ thường khác người. Từ lúc 5 tuổi, em rất biết ý
thức giúp cha làm việc nhà, giặt giũ quần áo, nấu cơm, cắt cỏ em đều
biết làm thành thạo. Em biết thân phận mình không được như những đứa trẻ
con nhà người khác, trẻ con hàng xóm có bố có mẹ, nhà mình chỉ có cha.
Gia đình nhỏ này do hai bố con lụi hụi chống đỡ xây đắp, em cần phải
thật ngoan thật ngoan, không để cha lo lắng thêm chút nào, hoặc giận em
một lần nào.
Vào học lớp Một, Xa Diệm biết mình phải cố gắng. Em
xếp thứ Nhất trong lớp, làm người cha mù chữ của mình cũng mở mày mở mặt
với làng xóm. Em chưa bao giờ để cha phải thất vọng. Em hát cho cha
nghe, kể những chuyện vui vẻ ở trường cho cha nghe, những phiếu bé ngoan
hay hoa điểm tốt em đều dán lên vách tường. Đôi khi em bướng bỉnh ra
những đề bài khó để bắt cha phải giải được... Mỗi lúc nhìn thấy cha
cười, em đều vui sướng.
Dù con không có mẹ, nhưng con có thể sống vui vẻ cùng cha, đó là hạnh phúc!
Tháng 5/2005, Xa Diễm thường bị chảy máu cam. Một buổi sáng ngủ dậy
định rửa mặt, đột ngột em phát hiện cả chậu nước rửa mặt đã biến thành
màu hồng. Nhìn kỹ, là máu mũi đang nhỏ giọt xuống, không cầm máu được.
Không còn cách nào khác, Xa Sĩ Hữu mang con đi tiêm ở bệnh xá địa
phương, nhưng không ngờ, một vết mũi tiêm bé tí xíu cũng chảy máu mãi
không ngừng. Trên đùi Xa Diễm cũng xuất hiện nhiều "Vết châm kim đỏ".
Bác sĩ nói, "Mau lên bệnh viện khám ngay!", đến được bệnh viện Thành Đô,
đúng lúc bệnh viện đang đông người cấp cứu, Xa Diễm không lấy được số
thứ tự xếp hàng khám. Xa Diễm ngồi một mình ngoài ghế dài, tay bịt mũi,
hai đường máu chảy thành hàng dọc từ mũi xuống, nhuộm hồng cả nền nhà,
cha em cảm thấy ngại ngùng, chỉ biết lấy cái bô đựng nước tiểu để hứng
máu, chỉ mười phút, cái bô đã lưng nửa.
Bác sĩ phát hiện ra, vội
cuống quýt ôm Xa Diễm đi khám. Sau khi kiểm tra, bác sĩ ngay lập tức
viết đơn Thông báo khẩn cấp bệnh tình của em. Xa Diễm mắc bệnh máu trắng
(Bạch cầu cấp - acute leucimia).
Chi phí điều trị căn bệnh này
vô cùng đắt đỏ, thông thường điều trị cơ bản đã cần 300 nghìn Nhân dân
tệ (tương đương 600 triệu VND), Xa Sĩ Hữu choáng váng.
Nhìn con gái nằm trên giường bệnh, ông không thể chần chừ suy nghĩ nữa, ông chỉ có một ý nghĩ: Cứu con!
Vay khắp bạn bè họ hàng, chạy đông chạy tây tiền chỉ như muối bỏ
biển, so với số 300 nghìn tệ cần có sao xa vời. Ông quyết định bán cái
duy nhất có thể ra tiền là căn nhà xây bằng gạch mộc, gạch chưa nung của
mình. Nhưng nhà thì quá rách nát, lúc đó không thể tìm ra ai muốn mua
nó.
Nhìn gương mặt gầy gò xơ xác và đôi mắt u uất của cha, Xa
Diễm có một cảm giác đau xót. Một lần, Xa Diễm kéo tay cha lại, chưa nói
nhưng nước mắt đã trào ra: 'Cha ơi, con muốn được chết..."
Đôi mắt Xa Sĩ Hữu kinh ngạc nhìn con gái: "Con mới 8 tuổi thôi, vì sao con lại muốn chết?"
"Con chỉ là đứa bé bị bỏ rơi nhặt về, ai cũng bảo số con bạc bẽo, giờ bệnh này không chữa được, cha cho con ra viện đi..."
Ngày
18/5, bệnh nhân tám tuổi Xa Diễm thay mặt người cha mù chữ, tự ký rành
rọt tên vào trong cuốn bệnh án của chính mình: "Tự nguyện từ bỏ chữa trị
cho Xa Diễm